Thánh Thư
Giáo Lý và Giao Ước 134


Tiết 134

Bản tuyên ngôn về sự tin tưởng các chính phủ và luật pháp nói chung, được sự đồng thanh biểu quyết chấp nhận tại một đại hội của Giáo Hội được tổ chức ở Kirtland, Ohio, ngày 17 tháng Tám năm 1835. Nhiều Thánh Hữu đã quy tụ lại với nhau để cứu xét những mục lục được đề nghị trong lần ấn bản đầu tiên của sách Giáo Lý và Giao Ước. Vào lúc đó, bản tuyên ngôn này được trình bày với lời mở đầu như sau: “Để cho sự tin tưởng của chúng tôi về các chính phủ trên thế gian và các luật pháp nói chung không thể bị hiểu sai hay hiểu lầm, chúng tôi thấy tốt nhất là trình bày ý kiến của chúng tôi về vấn đề đó ở cuối cuốn sách này.”

1–4, Các chính phủ cần phải duy trì quyền tự do theo lương tâm và thờ phượng; 5–8, Tất cả mọi người phải ủng hộ các chính phủ của họ và có bổn phận tôn trọng và tuân phục luật pháp; 9–10, Các hội đoàn tôn giáo không nên có quyền hành về vấn đề dân sự; 11–12, Con người được xem là chính đáng khi bảo vệ bản thân và tài sản của mình.

1 Chúng tôi tin rằng acác chính phủ được Thượng Đế lập ra vì lợi ích của loài người; và rằng Ngài làm cho loài người phải có btrách nhiệm về những hành động của họ đối với các chính phủ của họ, cả trong việc làm ra các luật pháp lẫn việc thi hành những luật pháp đó, vì lợi ích và sự an toàn của xã hội.

2 Chúng tôi tin rằng, không một chính phủ nào có thể tồn tại trong hòa bình, trừ phi những luật pháp như vậy được thiết lập và giữ cho không bị vi phạm để bảo đảm cho mỗi cá nhân asự tự do hành động theo blương tâm, quyền kiểm soát tài sản, và csự bảo vệ mạng sống.

3 Chúng tôi tin rằng mọi chính phủ cần phải có anhững viên chức và các pháp quan để thi hành những luật pháp của các chính phủ ấy; và những ai có thể thi hành luật pháp trong sự vô tư và công bình đều phải được kiếm tìm và ủng hộ bởi tiếng nói của dân chúng, nếu đó là một quốc gia cộng hòa, hay qua ý muốn của người trị vì.

4 Chúng tôi tin rằng tôn giáo được Thượng Đế lập ra; và con người có trách nhiệm đối với Ngài, và chỉ đối với một mình Ngài mà thôi, để thực hành tôn giáo ấy, trừ phi những quan điểm tôn giáo của họ khiến cho họ xâm phạm quyền hạn và sự tự do của người khác; nhưng chúng tôi không tin rằng luật pháp của loài người có quyền can dự vào việc áp đặt các luật lệ athờ phượng để bó buộc lương tâm của con người, hay áp đặt những khuôn mẫu thờ phượng riêng tư hay công khai; rằng các pháp quan cần phải chế ngự những tội phạm, nhưng không bao giờ được kiểm soát lương tâm, cần phải trừng phạt những kẻ có tội, nhưng không bao giờ được áp chế quyền tự do tín ngưỡng của tâm hồn.

5 Chúng tôi tin rằng mọi người đều có bổn phận phải tán trợ và ủng hộ các chính phủ của mình nơi họ cư ngụ, trong khi các quyền cố hữu và không thể chuyển nhượng được của họ được bảo vệ bởi những luật pháp của các chính phủ như vậy; và sự phản nghịch cùng asự nổi loạn đều không thích hợp đối với những công dân được bảo vệ, và cần phải bị trừng trị một cách thích đáng; tất cả mọi chính phủ đều có quyền ban hành những luật pháp như vậy, theo những điều mà họ nghĩ là tốt nhất để bảo đảm quyền lợi của công chúng; tuy nhiên, cũng đồng thời duy trì một cách thiêng liêng quyền tự do lương tâm.

6 Chúng tôi tin rằng mọi người ai cũng phải được tôn trọng trong địa vị của mình, chẳng hạn như những vị cầm quyền và các vị pháp quan là những người được đề cử ra để bảo vệ người vô tội và trừng phạt người có tội; và tất cả mọi người đều phải tuân phục và tôn trọng acác luật pháp, vì không có luật pháp thì sự bình an và hòa hợp sẽ bị thay thế bởi tình trạng vô chính phủ và khủng bố; luật pháp nhân loại được lập ra là nhằm mục đích đặc biệt quy định những quyền lợi của chúng ta với tư cách là cá nhân và dân tộc, và giữa người với người; và luật pháp thiêng liêng được thiên thượng ban cho để quy định những luật lệ về những vấn đề thuộc linh, vì đức tin và sự thờ phượng; loài người phải chịu trách nhiệm cả hai loại luật pháp này trước Đấng Sáng Tạo của họ.

7 Chúng tôi tin rằng các nhà cai trị, các quốc gia, và các chính phủ có quyền và có bổn phận phải ban hành các luật pháp để bảo vệ tất cả mọi công dân trong việc thực hành quyền tự do tín ngưỡng của họ; nhưng chúng tôi không tin rằng họ có quyền chính đáng tước đoạt cấm đoán người dân đặc quyền này, hoặc cản trở họ về những quan điểm của họ, miễn là sự kính trọng và tôn kính vẫn được thể hiện theo các luật pháp, và những quan điểm tôn giáo như vậy không chứng tỏ là phản loạn hay âm mưu.

8 Chúng tôi tin rằng việc phạm tội cần phải được atrừng phạt đúng theo tính chất của tội phạm đó; rằng tội sát nhân, phản bội, trộm cướp, và vi phạm sự an bình của công chúng, bất cứ dưới hình thức nào, đều phải bị trừng trị đúng theo mức độ phạm pháp và ý hướng làm điều tà ác của tội phạm đó ở giữa loài người, bằng các luật pháp của chính phủ nơi xảy ra sự phạm tội; và vì sự an bình và yên tĩnh của công chúng, mọi người cần phải hành động và sử dụng khả năng của mình để đem lại sự trừng trị những kẻ vi phạm các luật pháp công chính.

9 Chúng tôi không tin rằng việc đem ảnh hưởng tôn giáo vào chính phủ dân sự là chính đáng, mà qua đó một hội đoàn tôn giáo này được hỗ trợ và hội đoàn tôn giáo khác bị cấm chỉ những đặc quyền thiêng liêng, và những quyền lợi cá nhân của các tín hữu thuộc tôn giáo ấy, với tư cách là những công dân, bị chối bỏ.

10 Chúng tôi tin rằng tất cả các hội đoàn tôn giáo đều có quyền xử lý các tín hữu của mình về những hành vi không đúng đắn của họ, đúng theo điều lệ và nội quy của các hội đoàn ấy; miễn là những việc xử lý như vậy chỉ nhằm vào vị thế và tư cách của họ trong tôn giáo ấy mà thôi; nhưng chúng tôi không tin rằng một hội đoàn tôn giáo có quyền xét xử con người về quyền có tài sản hay tính mạng, để tước đoạt khỏi họ những của cải trên thế gian này, hay làm cho họ phải bị nguy hại đến tính mạng hay tứ chi, hoặc trừng phạt họ về thể xác. Các hội đoàn tôn giáo chỉ có thể akhai trừ họ ra khỏi hội đoàn, hay cất bỏ đặc quyền làm tín hữu của họ mà thôi.

11 Chúng tôi tin rằng, loài người cần phải cầu cứu đến luật pháp dân sự để sửa chữa tất cả những sai lầm và những điều bất công, khi mà những thiệt hại đến bản thân họ, hay quyền có tài sản hoặc thanh danh của họ bị vi phạm, nếu đã có luật pháp ban hành ra để bảo vệ những điều ấy cho họ; nhưng chúng tôi tin rằng tất cả mọi người được coi là chính đáng trong việc bảo vệ cá nhân mình, bạn bè, và tài sản của mình, và chính phủ, chống lại những cuộc tấn công bất hợp pháp và những sự vi phạm bởi bất cứ người nào trong những lúc khẩn cấp, khi mà một người không thể tức thời cầu cứu đến luật pháp, và nhận được sự cứu giúp mà người ấy cần.

12 Chúng tôi tin rằng điều chính đáng để athuyết giảng phúc âm cho các quốc gia trên thế gian, và cảnh cáo những người ngay chính biết để họ tự cứu lấy mình ra khỏi sự sa đọa của thế gian; nhưng chúng tôi không tin rằng điều chính đáng để can thiệp vào vấn đề những người nô lệ, hay thuyết giảng phúc âm và làm phép báp têm cho họ trái với ý chỉ và lòng mong muốn của chủ nhân của họ, hay can thiệp hoặc ảnh hưởng họ dù ở một mức độ nhỏ nhất đi nữa để khiến họ bất mãn với hoàn cảnh của họ trong đời sống này, khiến cho cuộc sống của họ phải bị nguy hiểm; chúng tôi tin rằng sự can thiệp như vậy là bất hợp pháp và bất công, và nguy hiểm cho nền hòa bình của mọi chính phủ nào cho phép con người bị giữ làm nô lệ.