2014
Chờ Đợi Bình Minh
Tháng 2014


Chờ Đợi Bình Minh

Julia Wagner, Ohio, Hoa Kỳ

Bóng tối bao phủ căn phòng trong bóng tối khi tôi nằm thao thức lắng nghe tiếng chồng tôi thở, cố gắng để xác định xem anh ấy có đang ngủ không. Chỉ mới có hai ngày kể từ khi đứa con gái 12 tuổi của chúng tôi qua đời vì một tai nạn chấn thương bất ngờ. Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng không thể ngủ được. Lòng tôi khao khát có được con gái tôi ở bên cạnh. Tất cả sự hiểu biết về kế hoạch cứu rỗi không thể làm giảm bớt nỗi đau đớn vì nhớ đến con gái tôi.

Khi gần đến sáng, tôi cảm thấy một nỗi khát khao đột ngột, dữ dội. Chẳng bao lâu, mặt trời sẽ mọc, và trong tâm trí của mình, tôi thấy bầu trời bàng bạc ánh sáng màu hồng dịu dàng. Con gái của chúng tôi yêu màu hồng. Mặt trời mọc lên màu hồng sẽ là điều tôi cần để cảm thấy gần gũi với con gái mình một lần nữa.

Tôi thì thầm với người chồng đang ngáy ngủ của mình: “Chúng ta hãy đi xem mặt trời mọc nhé.”

Chúng tôi đứng bên ngoài trên đường lái xe vào nhà, nhìn về phía đông, và chờ đợi … và chờ đợi. Mặc dù bầu trời sáng sủa, nhưng mặt trời đã không vượt qua những đám mây bay thấp.

Tôi tựa đầu vào vai chồng tôi và thở dài, cố gắng giả vờ cho là điều đó không quan trọng. Nhưng tôi muốn nhiều hơn nữa. Tôi cần nhiều hơn nữa. Chắc chắn là Cha Thiên Thượng đã có thể ban cho tôi ước muốn này sau khi mang đứa con gái dễ thương của chúng tôi về nhà với Ngài.

Khi chồng tôi quay người lại để đi vào trong nhà, và nhìn về phía sau chúng tôi ở phía tây thì anh nói: “Hãy nhìn kìa!”

Tôi quay người lại. Phía sau chúng tôi, những đám mây đang đắm chìm trong ánh hồng phơn phớt, ánh sáng vàng bao quanh các đám mây. Tôi há hốc miệng và nước mắt trào ra. Quang cảnh đó đẹp hơn tôi có thể tưởng tượng được. Tôi cảm thấy như được con gái của chúng tôi ôm chặt. Tôi biết Cha Thiên Thượng đã biết được tấm lòng đau khổ của tôi và đã gửi một lời hứa về niềm hy vọng cho tương lai—một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về gia đình vĩnh cửu và tất cả những giây phút tuyệt vời chưa đến.

Tôi đã thường nghĩ về giây phút tuyệt vời đó và quan điểm mới mà giây phút đó đã mang lại cho tôi. Ai tìm kiếm bình minh ở phía tây? Nhưng đó là nơi phép lạ của tôi đang chờ đợi. Tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu phước lành và phép lạ vì chúng đến từ những nơi bất ngờ? Tôi tập trung bao nhiêu lần vào điều tôi nghĩ phải là như vậy và bỏ lỡ vinh quang của điều đúng theo bản chất của nó?

Chúng tôi đã cầu nguyện không ngừng để nhận được một phép lạ mà đã bị khước từ, nhưng khi tôi nhìn xung quanh với quan điểm mới của mình thì tôi thấy phép lạ của bốn cuộc sống được tốt đẹp hơn nhờ vào việc hiến tặng các cơ quan trong cơ thể của con gái chúng tôi, phép lạ của tình yêu thương gia đình và tình đoàn kết trong tiểu giáo khu, và phép lạ của sự phục vụ. Tôi đã cảm thấy vô cùng đau buồn, nhưng tôi cũng đã cảm thấy niềm hy vọng mãnh liệt chan hòa tâm hồn tôi với mỗi buổi bình minh hừng đỏ, mỗi buổi hoàng hôn ráng hồng, và mỗi đóa hoa hồng mà tôi bắt gặp trong cuộc đời.

Giờ đây khi mặt trời mọc, tôi nhìn về phía đông và sau đó quay lại nhìn về phía tây. Tôi mỉm cười khi nhận ra rằng sẽ luôn luôn có những phép lạ và phước lành được tìm thấy—và rằng mặt trời sẽ luôn luôn mọc để làm giảm bớt nỗi buồn phiền của chúng ta nếu chúng ta để cho điều đó xảy đến.